Ta vẫn thế, không gian thì
vẫn thế
Người có xa thì cũng đã xa rồi
Vẫn nghe chiều lặng lẽ, chơi vơi
Đời nghiệt ngã qua trăm nghìn giông bão.
Em giấu nắng cho phai đi màu áo
Còn tình ta, ta biết giấu nơi nào?
Người cứ về, đã từ tạ rồi sao
Một phút hóa thiên thu từ dạo ấy.
Xa thì quên, quy luật đời có phải
Hay chỉ là âm vọng của chơi vơi?
Ta chỉ là hạt bụi nhỏ nhoi
Trong hoang dại mênh mông vũ trụ.
Người đã quên sao mình ta vẫn nhớ
Bể trầm luân lặn ngụp đến muôn đời
Đường thì xa
nghe một tiếng chiều rơi!